Để có được “
Huyền thoại Venus”, tôi phải chụp lui chụp tới đến ba lần… Thực ra chẳng có gì phải cầu kỳ đến thế, nhưng vì dạo ấy (1993) chụp ảnh khoả thân là một điều gì đấy “nghiêm trọng” lắm.
Em và tôi phải nhiều lần hẹn hò mới có một dịp thuận tiện, nhưng sau hai lần chụp mà vẫn chưa thành công, phần vì máy móc, ống kính, đèn đóm, phông màn đều thuộc loại “dã chiến” nên không thể kiểm soát được nguồn sáng như ý mình; phần vì kinh nghiệm tay nghề còn non trẻ.
Nơi chụp là một căn phòng nhỏ nóng bức, đồ đạc bày ngổn ngang phải dọn dẹp trước khi chụp, trên tường đóng sẵn 2 cây đinh, tấm vải đen được móc lên và trải dài xuống đất để làm phông. Bóng đèn tròn 200 watt với cái choá đèn tự chế, kết hợp với đèn slave có phủ tấm giấy bóng kiếng màu cam để tạo một cảm giác huyền ảo… Trong điều kiện khó khăn như thế, nhưng chúng tôi vẫn say sưa sáng tác.
Lần chụp cuối, em tạo dáng mãi vẫn chưa đúng ý, tôi bước đến chạm những ngón tay vào vai để xoay nhẹ người em. Em rùng mình, né người thảng thốt:
“Đừng đụng vào người em!”
Tôi hiểu nàng Vệ Nữ trinh nguyên đã hoá thân vào em và vì quá yêu cái Đẹp, nên em đã vượt qua những ngại ngùng, e thẹn của bản năng tự nhiên để cùng tôi đến với cái Đẹp và mang cái Đẹp đó dâng tặng cho Đời.
Đã mười bốn năm trôi qua… Bây giờ em còn nhớ?